Với tôi nước Nhật giống như một cô gái nhan sắc trung bình nhưng có ý thức chăm chút bản thân và khéo che đậy khuyết điểm. Còn Việt Nam thì như một cô gái đẹp nhưng hơi cẩu thả và thiếu tự tin.
Ba năm sống ở Nhật cho tôi sự tự tin rằng nhận xét của mình không đến nỗi nông nổi.
Người Nhật hay nước Nhật thoạt nhìn thì rất dễ mê hoặc lòng người vì vẻ đẹp thanh lịch mà họ rất có ý thức tạo ra. Cách họ vận kimono, cách họ ăn mặc, đi đứng, chào hỏi, đối đãi với nhau, tất cả đều tuân theo những nghi thức nhất định.
Tiếng Nhật phản ánh điều này rất rõ.
Ví dụ, đi ra khỏi nhà thì người đi nhất định phải nói : Itte kimasu, người ở nhà đáp trả: Itte rassai.
Rời khỏi công ty sớm hơn bạn đồng nghiệp thì phải nói: Osakini (xin phép tôi về trước); người còn ở lại làm việc sẽ đáp trả: Otsukaresama (Anh/Chị đã vất vả nhiều.)
Vào nhà ai thì phải nói : Ojyamashimasu (Xin lỗi vì quấy rầy);
Bắt đầu ăn cơm thì nói: Itadakimasu (Cám ơn đã được nhận thức ăn như thế này), v.v…
Tốt khoe ra xấu xa đậy lại
Ðiểm chung dễ nhận thấy là người Nhật ít khi nói về những điểm không tốt ở Nhật cho người nước ngòai nghe.
Với phần đông người Nhật, cách sống tốt nhất là tuân thủ theo những nguyên tắc mà xã hội đề ra.
Có lẽ vạch áo cho người xem lưng là điều tối kỵ với người Nhật. (Dĩ nhiên trừ những tác phẩm văn học, nơi người dẫn chuyện có thể ẩn náu vào không gian hư hư thực thực.)
Vì thế đối với khách du lịch nước ngòai, mọi thứ ở Nhật đều trông có vẻ rỡ ràng, đẹp đẽ.
Năm đầu tiên khi mới đến Nhật tôi cũng những tưởng như vậy nhưng khi hiểu tiếng Nhật tốt hơn, có cơ hội thâm nhập sâu hơn thì mới biết cuộc sống ở Nhật căng thẳng và nặng nề.
Sự căng thẳng và nặng nề này phần lớn là do tính cách Nhật tạo ra.
Với phần đông người Nhật, cách sống tốt nhất là tuân thủ theo những nguyên tắc mà xã hội đề ra.
Lọai nhân viên mà các công ty mong muốn được gọi là Inu-ningen, dịch một cách thô tháp là lọai người trung thành như chó (Inu: chó, ningen: người). Còn những ai mà “bị” gọi là Neko-ningen (người có tính cách khó bảo như mèo) thì hoặc phải là người thực sự độc đáo, có tài năng xuất sắc bằng không thì sẽ bị xã hội ruồng bỏ, và có thể đưa đến tự sát. (Nhật là một trong những nước có tỷ lệ tự sát cao nhất trên thế giới.)
Có lẽ cũng vì thế mà nhà cửa ở Nhật được xây theo một kiểu na ná như nhau. Một trệt, một lẩu với mái ngói giả nâu.
Nhớ dai
Quan hệ giữa người với người ở xã hội Nhật thì lại càng phức tạp.
Ở VN, người ta có thể giận nhau, cãi nhau, thậm chí đánh nhau nhưng ngày hôm sau lại đâu vào đấy, trong khi ở Nhật, một lần thất thố trong quan hệ thì xem như mối quan hệ đó vĩnh viễn bị chôn vùi, người trong cuộc sẽ không muốn nhìn mặt nhau lần thứ hai nữa.
Một anh bạn đồng nghiệp người Nhật nói với tôi: “Người Nhật thì không quên cái gì cả.”
Vì thế họ rất cẩn trọng trong ăn nói, đối đãi với người khác. Luôn luôn lịch sư có thể nói là nguyên tắc số một trong giao tiếp mang tính xã hội ở Nhật.
Thế nhưng đằng sau sự lịch sụ đó là bao ẩn ức bị đè nén.
Tôi thật sự bị sốc khi lần đầu hiểu được tin trên ti vi là vì thù ghét nhau mà người ta đã nhẫn tâm đốt cháy cả chung cư có người mà mình thù ghét đang ở; rồi thì tình trạng Ijime, nghĩa là đứa trẻ nào không may có ngoại hình xấu hoặc ốm yếu hoặc không hòan tòan là người Nhật (cha hoặc mẹ là người nước ngoài, đặc biệt là người châu Á) sẽ bị bạn cùng lớp thay nhau đánh đập; rồi thì mẹ giết con vì thấy mệt mỏi khi phải chăm sóc con, rồi thì con dùng búa giết chết cả nhà vì bị người cha la mắng, …
Những tin lọai này được phát hàng đêm trên ti vi Nhật nhưng trong câu chuyện hàng ngày, ngay cả giữa ngừơi Nhật với nhau, hầu như không đả động đến.
Tự hào dân tộc
Một điểm đáng học tập ở người Nhật là lòng tự hào dân tộc của họ.
Hầu như người Nhật nào cũng chỉ ưa chuộng những sản phẩm thuộc về nước Nhật.
Tôi có một anh bạn, tự xem mình là lọai chống lại xã hội, bên lề xã hội Nhật nhưng hễ nói về món ăn thì nhất định wasyoku- món ăn kiểu Nhật là ngon hơn cả; washitsu -phòng theo kiểu Nhật là đẹp hơn cả, wafuku-quần áo kiểu Nhật là thanh lịch hơn cả.
Cái sự yêu nước thấm vào tận tim óc như anh này là điều phổ biến hầu như đối với từng người Nhật.
Ngay cả đối với nét mặt, anh nào mà mắt ti hí, mũi tẹt trông rất Nhật, được gọi là mặt nước tương, syoyu-gao, (syoyu: lọai nuớc chấm được chế biến kỳ công, có hàng trăm lọai khác nhau, được dùng phổ biến ở Nhật) thì được các bà mẹ Nhật khen ngợi hơn anh có khuôn mặt sausu-gao, lọai nước sốt dùng cho tây – nghĩa là người có mắt sâu, mũi cao như tây.
Một biệt tài của người Nhật theo tôi là biến những cái hầu như không có thành có thể và còn hơn có thể, trở thành biểu tượng.
Đó là những ấn tượng chính của tôi về Nhật Bản.
Xin hẹn sẽ trao đổi thêm vào lần sau.
::::::::::::::::::::::::::
Bình luận của độc giả BBC :
-------------------------
Yeu VN, Hà Nội
Cảm ơn bài viết rất hay rất sâu sắc và đúng là nhìn nước Nhật từ bên trong. Mong tiếp tục nhận được các bài viết hay của anh/chị. Xin cảm ơn.
Ly Linh, Hà Nội
Mong chị Di hãy viết thêm những bài viết về nước Nhật. Tôi rất thích cách phân tích sâu sắc và đơn giản của chị về cái mà tôi thường gọi là "tính cách bí ẩn của người Nhật". Tôi đặc biệt thích văn học Nhật và đã đọc một số lượng một số lượng kha khá tác phẩm của Kenzaburo Oe,Yasunari Kawabata, Haruki Murakami, Banana Yoshimoto.. Điều gây hấp dẫn tôi sâu sắc là việc gần như rất khó nắm bắt được tâm lý nhân vật trong truyện Nhật. Tôi có cảm giác dường như người Nhật có cách suy nghĩ và phản ứng rất khác phần còn lại của thế giới. Có lẽ như chị nói: Người Nhật luôn tuân thủ ngặt nghèo những qui tắc của xã hội họ, thậm chí đến mức vô thức. Và theo tôi, những qui tắc riêng đó người ngoài khó có thể hiếu thấu đáo được.
Ấn tượng thứ hai là tôi thấy người Nhật đặc biệt yêu thiên nhiên, yêu cái đẹp hoàn mỹ. Cách họ viết về một cái cây, một ngôi vườn bao giờ cũng làm tôi xúc động bởi sự tinh tế trong quan sát. Cuối cùng, tôi cảm thấy rằng dân tộc Nhật bị ám ảnh bởi cái chết. Họ viết, suy nghĩ, cảm nhận quá nhiều về cái chết. Không rõ điều gì: tôn giáo; lịch sự; hay văn hoá, đã khiến những ám ảnh về cái chết hằn sâu trong lòng người Nhật như vậy. Rất mong được biết ý kiến của chị Di và những độc giả khác. Thân ái.
Nguyen Nam Di
Xin trao đổi thêm với chị Kyu Roan, Kobe. Ðồng ý là ở đâu, nước nào cũng có các vụ án mạng xảy ra, và Nhật là một trong những nước có cách đưa tin vừa nhanh vừa chi tiết, cặn kẽ. Tuy nhiên điều làm tôi băn khoăn là mức độ nhẫn tâm trong các vụ án ở Nhật. Chúng tôi thường nói vui với nhau rằng: ở VN cũng có cướp bóc, giết người, cướp của nhưng thường có lý do có thể giải thích được: chẳng hạn cần tiền, chẳng hạn như thất tình, v.v… Còn phần lớn các vụ án mạng ở Nhật đều xuất phát từ vấn đề tâm lý cá nhân.
Tôi được một người bạn Nhật cho biết đôi khi người ta muốn giết một ai đó chỉ để giải tỏa sự căng thẳng trong tinh thần mà thôi. Cá nhân tôi cũng là người rất khâm phục nước Nhật, và đặc biệt là bị tính cách Nhật thu hút. Tôi hòan tòan không có ý chê bai mà chỉ muốn tìm hiểu xem tại sao lại có những hiện tượng như vậy xảy ra ở một đất nước mà trình độ dân trí phát triển rất cao. Một cô bạn người Ðài Loan cũng đã từng sống ở Nhật cho rằng đó là kết quả của việc bị thống trị từ trên xuống (cô dùng từ be authorized).
Xã hội Nhật về mặt triết lý có thể nói là xã hội ngưỡng mộ thành tích, kỳ công, xã hội trọng vọng anh hùng. Nếu bạn là một người có tài hoặc có chức vụ cao, có sức mạnh thể chất thì lẽ phải thuộc về bạn (điều này có lẽ sẽ gây ra tranh luận); còn những người bình thường, yếu đuối thì bị Ijime (bị chèn ép) liên tục.
Những người này hoặc là bị Jimesyo (chứng bệnh sợ xã hội, không múôn giao tiếp với ai), trẻ con thì bị Toukokyohi (cự tuyệt đến trường). Ðể xả stress thì hoặc thực hiện những hành vi quái gở một cách âm thầm hoặc gây ra những án mạng có tính cách bệnh hoạn. Một số khác thì thăng hoa trong những họat động sáng tạo có tính cách đơn độc và đạt được những thành công rực rỡ.
Manga, văn chương Nhật theo tôi là những minh chứng khá thuyết phục. Một anh bạn người Nhật thì cho rằng vấn đề của xã hội Nhật hiện nay là vấn đề Jiko (tự kỷ), là kết quả của rất nhiều nguyên nhân: sự ích kỷ của con người trong xã hội hiện đại, kết hợp với cách đánh giá của xã hội thiên về cổ vũ cho những người hùng (tính Samurai) và chứng bệnh của một đất nước đã từng nghèo khổ (anh gọi là mazushii) rất không muốn chia phần cho người khác, những người có vẻ như không có tiềm lực sản sinh.
Và người Nhật là người thường suy nghĩ rất sâu trong mọi vấn đề, lại không nói ra, làm cho cái bình thường trở nên phức tạp (ảnh hưởng của Zen- Thiền) nên sự căng thẳng và nặng nề trong xã hội Nhật có tính chất khá đặc trưng. Dĩ nhiên, vì muốn tìm hiểu một phần trong những vấn đề của xã hội Nhật nên bức tranh mà tôi đưa ra có thể u ám hơn thực tại. Vẫn có những người sống hồn nhiên, vui vẻ trên đất Nhật và cuộc sống vẫn tiếp diễn phong phú hơn những gì mà một vài người có thể nhìn thấy ở vài góc độ. Cám ơn chị đã đọc và có ý kiến cho bài viết của tôi. Rất mong được nhận những ý kiến đóng góp khác. Nguyễn Nam Di.
Kyu Roan, Kobe, Nhật Bản
Bài viết của chị Nguyễn Nam Di đã phản ánh đúng bên trong nước Nhật. Phép lịch sự, giao tiếp thân mật hay xã giao thể hiện qua câu chào hỏi và cách cúi đầu. Mà trẻ em Nhật mới bập bẹ được cha mẹ dạy dỗ kỹ lưỡng. Người Nhật có cách giáo dục con cái rất khoa học và nghiêm túc mà người Việt Nam chúng ta cần học hỏi đó.
Tôi cũng rất sốc hàng ngày xem những án mạng như thế. Nhưng cũng phải nói đây là Xã Hội phương tiện truyên thông rất mạnh họ đưa tin nhanh và phân tích mô xẻ vấn đề sâu sắc. Tuy nhiên loại tội phạm như vậy thường xảy ra nhiều nơi trên thế giới, có khi Việt Nam chúng ta còn nhiêù hơn vậy, vì ở Nhật không có trẻ em Đường Phố. Hôm qua tôi cùng rùng mình khi đọc tin tức trên báo vnexpress.net rằng: Một bé trai 2 tuần tuổi bị cắt mất chân phải và tinh hoàn. Sống ở Nhật trên ba năm tôi thật sự khâm phục đức tính người Nhật. Mỗi người Nhật nào cũng làm cho người Việt Nam như tôi ngậm ngùi suỹ nghĩ.
------------
::::::::::::::::::::::::::
Post thêm ý kiến mấy đồng chí #:
Chữ nhìu quá nên tui chỉ đọc phần của Nguyễn Nam Di, đọc xong tui mới nhận ra truyện tranh Conan lâu nay đã ẩn chứa một phần sự thật đó.
Trước giờ đọc Conan tui thấy có cái gì đó giả tạo vì sau khi phá án, thường thì động cơ giết người của họ quả là kì quặc, thậm chí đọc xong nguyên nhân gây án tui ko bít là tác giả có bị khùng hay không ( rất xin lỗi tác giả Gosho Aoyama ) nhưng giờ thì tôi đã hiểu những áp lực đè nặng trên vai ngừoi NB thật đáng sợ.
sau này anh em nào sang Nhật nhớ cẩn thận, thất trực với đứa nào nó xiên cho 1 phát thì toi :((
Trả lờiXóaĐúng là bọn Nhật khôn có khác, toàn lòi những cái tốt ra biến thành phong trào (pachinkon dou).
Trả lờiXóaTheo như những trải nghiệm của bản thân thì mấy ông manga cũng toàn lấy cảm xúc giết người để viết truyện . Death Note : giết thằng nào coi là xấu. Claymore: đọc như truyện kinh dị . Bleach thì toàn nói về địa phủ với chả thần chết.
Mỗi tội viết hay quá đâm ra ham. :D